Cấp Visa cho trái tim

Post by

Chuyến bay mang tôi chở về với những người tôi yêu,đưa tôi trở về với mảnh đất nơi tôi sẽ gặp lại chàng trai đã sẵn sàng cấp visa cho một cô gái ngoại quốc.Chuyến bay trong đêm.Sao tôi thấy đất trời đang chuyển sang màu…hồng rực?!!
***
1. Phía ngoài cửa sổ,nắng đã tắt.Đám lá cây đang vào mùa đổi lá đượm vẻ trầm buồn.Một tiếng chim bất chợt vang vọng,gợi những gì xa xôi không rõ.Nỗi nhớ nhà ập đến khiến tôi bải hoải,bỏ ngoài bàn làm việc và ngủ một giấc thật sâu.Cuộc đời này đôi khi chẳng có chỗ cho những phút giây yếu mềm,muốn nhấc máy và nghe giọng của những người yêu thương,dù sau đó có thể òa khóc nức nở vì cô đơn.

Những học viê n lục tục đứng dậy.Giờ học môn Văn hóa Việt Nam kết thúc hơi muộn.Nhưng thật may là ai cũng hào hứng nhge và đặt câu hỏi về mảnh đất hình chữ S cách họ bốn giờ bay.Những người đi ra sau cùng quay lại mỉm cười nói “Cảm ơn”với tôi.Bỗng chốc,cảm giác bải hoải vì nỗi nhớ nhà bất chợt tan biến.Tôi cúi người và cố gắng phát âm thật chuẩn câu “Cảm ơn” bằng tiếng Hàn.Tắt đèn và khóa cửa,tôi lẳng lặng bước ra phố,nụ cười mỉm tự lúc nào đã hiện rõ trên môi.

Yeongsin-ro bắt đầu vào đêm.Con phố vẫn tấp nập người qua lại.siêu thị Lotte hiện ra sáng choang với những ô cửa kính đầy ấp các mặt hàng đủ chủng loại.Trước cửa,vài người đang đứng chờ xe buýt,ai cũng chăm chú vào chiếc điện thoại cảm ứng khổ lớn trước mặt.Tôi rảo bước thật nhanh,đẩy cánh cửa nặng trịch và bước vào Lotteria.

Hai chàng trai đang ngồi ăn đùi gà và uống pepsi trên dãy bàn cao ngay gần khoảng tường bằng kính.Vài cặp đôi ngồi xen kẽ giữa các bạn ,cười đùa vui vẻ.Thi thoảng là những nụ hôn.Ở quầy gọi đồ,tôi lúng túng vô cùng trước thực đơn đầy rẫy tên các món ăn được lồng trong các hộp sáng trên cao.Bên cạnh dòng chữ Hàn,người ta đã cẩn thận đính kèm tên đã được dịch sang tiếng Anh.Không gì quá khó hiểu.Chỉ đơn giản bởi ví tôi không còn nhiều tiền và ngân sách dành cho hôm nay của tôi đã hết.Chiếc hum-burger được phê duyệt khi tôi phát hiện ra giá của nó chỉ vỏn vẹn 4.800 won.Cô gái đứng sau quầy nói mà không ngẩng mặt:

“ Bạn có muốn gọi thêm đồ uống gì không?”

“Hiện tại thì chưa.Tôi sẽ kêu khi cần. Cảm ơn”

Tôi cố gắng giọng bình thảng,che giấu cơn khát đang gào cháy cổ họng.Tôi sẽ nốc một chai nước mát lạnh khi về đến hostel. Chắc chắn tôi có thể chờ. Âm thanh đâu đó vang vọng trong đầu,tựa hồ như tôi đang cố gắng thyết phục chính mình.



Sau đó thông tin,chừng như đủ biết tôi“ngoại quốc”nhưng chẳng thuộc hạng khách “sộp”,cô phục vụ đón nhận tờ 5.000 won và trả lại hai đồng xu tròn trịa, không “khuyến mãi” thêm nụ cười nào. Kế đó,cô đưa tôi chiếc thẻ nhựa màu xanh in số 9 màu đỏ. Tôi ngơ ngác nhìn quanh.

Đâu chiếc bàn nào được đánh số? Tôi thắc mắc hỏi lại thì phát hiện ra sự thật rằng vốn tiếng Anh của cô phục vụ chỉ dừng ở mức đưa ra những câu hỏi và đón nhận câu trả lời“Yes”hoặc“No”. Cuối cùng cô cất cao giọng,gọi tên ai đó,hình như là“Yohan”. Một chàng trai khoác tạp dề và đội mũ từ trong gian bếp phía sau vội vã chạy ra. Tôi nghiêng đầu và tỏ ý chờ đợi. Cậu nói những từ rời rạc đến mức tôi tin rằng chính cậu cũng không hiểu được cậu đang nói gì.

Gương mặt cậu nhạt nhòa,không rõ đường nét.Mắt tôi hoa hoa.Tôi hỏi vội:Chiếc thẻ này nói rằng cậu sẽ mang đồ ăn ra bàn cho tôi đúng không?Nhge đến đó, Yohan gật lia lịa,rồi cậu quay sang nói điều gì đó.Tôi đoán cậu bảo đừng cư xử với người nước ngoài như mặc định họ hiểu tất cả những gì chúng ta vẫn làm.Sau này,có lần tôi nói với Yohan về ý nghĩ đó,cậu cười phá lên và hỏi sao chúng tôi hiểu nhau quá chừng.Và vào một ngày rất lâu sau đó,tôi biết được rằng đó chỉ là chiếc thẻ xác nhận tôi đã thanh toán,một hình thức tiết kiệm thay thế việc in hóa đơn không cần thiết. Yohan kêu tôi khờ khờ,tôi đâu dám thú nhận với cậu rằng chẳng phải tôi tò mò chi hết.Đơn giản bởi tôi sợ cầm thẻ trong tay,lúc ăn xong phải trả thêm một khoản tiền trên trời rơi xuống mà trong ví không có,tôi chỉ còn nước khóc ăn vạ.

Quay trở lại với bữa ăn đêm bất chợt trong cửa hàng Lotteria.Bước đến bên chiếc bàn tròn và ngồi chờ chừng hai phút, Yohan bưng một khay vuông đến ,trong đó đựng chiếc bánh hamburger và vài tờ giấy ăn mỏng màu nâu nhạt được gấp nếp cẩn thận.Trong chừng đó thời gian,tôi đã kịp phát hiện ra rằng mình là ngoại lệ duy nhất trong quán ăn“tự phục vụ”này.Chẳng rõ nên vui hay… xấu hổ nữa!

“Cậu có thể ngồi với tôi một lúc được không?Nói điều gì đó,kể chuyện của cậu hoặc chỉ ngồi không thôi cũng được!”-Tôi nghe giọng mình mà tưởng như ai đó đang nói.Xa lắm.Như một kẻ cô độc bộ mải miết tìm báu vật và một ngày chợt thấy cô đơn kinh khủng giữa một sa mạc dài và rộng.Buồn đến mức kẻ đó buộc phải nói chuyện với chú lạc đà chạm mặt ngang đường.Nhưng kì lạ không,chú lạc đà đó biết nói.

“Cậu cô đơn đến thế sao?”-Cậu ta“dừng hình” và nhìn tôi dò xét.Ánh mắt và phản ứng trên gương mặt không thể giúp tôi đoán biết bất cứ suy nghĩ nào hiện diện bên trong cậu.

“Tôi vừa kết thúc ca làm việc.Nhờ nhà và muốn khóc.Nhưng,bố mẹ tôi đã ngủ.Chẳng hay ho gì để đánh thức và khiến họ lo lắng cho một đứa con gái đang ở rất xa.Ngoài ra,tôi chẳng còn ai…”-Tôi bắt đầu nuốt miếng bánh đầu tiên và những lời nói phát ra như thể tự nhiên phải thế.

Cặp lông mày của chàng trai khẽ cau lại.Cậu toan nói điều gì đó,nhưng lại thôi.Rồi cậu ngó đồng hồ.

“Nhà cậu ở gần đây không?”

“Không hẳn.10 phút đi bộ.Vào giờ này thì có thể nói là hơi xa!”-tôi nhún vai.

“Tôi sẽ hết ca làm trong 5 phút nữa.Xử lý xong chiếc bánh,cậu có thể chờ tôi ngoài cửa và tôi sẽ đưa cậu về”

2Cậu tên Lee Yohan,kém tôi một tuổi.Ngoài việc học ở trường,cậu làm nhân viên phụ bếp trong cửa hàng đồ ăn nhanh Lotteria,mỗi ngày 4 tiếng.Cậu thường đi bộ đến cửa hàng.Vì nhà cậu cũng không quá xa cửa hàng,nếu không muốn nói là rất gần.Bên cạnh hostel nơi tôi ở có một con phố với nhiều ngõ nhỏ.Nhà cậu nằm lọt thỏm trong ngách thứ tư ở bên tay trái của con ngõ số hai bên tay phải.Hóa ra chúng tôi ở rất gần nhau.Vậy mà chưa từng gặp mặt.

Trời đã bắt đầu vào Thu.Nghĩa là đã hơn một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi đặt chân tới mảnh đất này,theo một trương trình thực tập sinh quốc tế.Tổ chức của chúng tôi mang đến nhiều dự án khác nhau và kêu gọi sự tham gia của những người trẻ nhiệt tình trên thế giới.Tôi đăng kí ngay khi biết thông tin và trở thành một trong những người đến Hàn Quốc làm giáo viên dạy về văn hóa,con người Việt Nam cho những người quan tâm và muốn tìm hiểu,không phân biệt giới tính,lứa tuổi.Tôi và hai cô bạn nữa, một từ Thành phố Hồ Chí Minh,một từ Indonesia cùng thuê phòng trọ ở hostel nhỏ trên phố Dangsan-ro,gần trung tâm nơi tôi thực tập.Chuyến đi kéo dài hai tháng.Ngày bay,mẹ nắm tay tôi và khóc,nói hay con đừng đi nữa.Tôi xị mặt.Tôi đã cố gắng biết bao và háo hức như thế nào khi biết mình được chọn tham gia dự án này.Khó khăn và vất vả đến mấy,tôi cũng sẽ đi.Ý nghĩ khao khát chứng minh bản thân mãnh liệt hơn lúc nào hết.Tôi xốc lại ba lô,tiến lên máy bay,lòng vui không sao tả xiết.Tôi đâu nghĩ đến một ngày mình buồn và nhớ nhà,nhớ Việt Nam đến mức vô tư khóc rưng rức trước mặt người lạ.

Yohan ít nói.Hoặc cũng có thể bởi tôi là người lạ và chúng tôi không cùng ngôn ngữ.Qúa nhiều khó khăn để có thể hiểu và thông cảm,để sẵn sàng trải lòng với một cô gái lạ lẫm như tôi.Tôi biết.

Tối hôm ấy,khi đưa tôi về đến cửa hostel,cậu đã xoa đầu tôi và nói “Khờ quá đi thôi!”.Tôi cúi mặt,cố ngăn mình không khóc.Trở về phòng,hai đứa bạn đã ngủ khì,,tôi thay đồ và chui vô chăn,ngủ mệt nhoài trong khi tay vẫn vô thức nắm chặt mẩu giấy ghi số điện thoại của cậu ấy.Yohan dặn nếu gặp khó khăn hay cần người tâm sự,cứ a lô cho cậu.Khi đó,tôi chợt nhớ đến câu quảng cáo ở nhà,“luôn luôn lắng nghe,luôn luôn thấu hiểu”.Với Yohan liệu có phải là“luôn luôn lắng nghe và lâu lâu mới hiểu”không?

3Nắng từ từ xâm chiếm cả căng phòng rộng của chúng tôi.Sẽ là một ngày nghỉ thật đã với giấc ngủ có thể kéo dài tới trưa,để tiết kiệm bữa sáng.Tôi toan dậy kéo rèm và tiếp tục ngủ nướng.Nhưng ánh mắt bất ngờ bắt gặp sau những tán lá cây,một chiếc xe ô tô với những hình ảnh vẽ sặc sỡ và ngộ nghĩnh,nom hệt như một nhà trẻ mẫu giáo di động.Từ trong nhà,một đoàn những đứa trẻ nối đuôi nhau,cười nói hớn hở.Hai cô bảo mẫu đi kèm lo lắng chạy theo,hết chỉnh đứa này lại dắt tay đứa kia.Hình như hôm nay trường đi dã ngoại.

Tôi ngay lặp tức tỉnh táo,như thể cơn ngái ngủ chưa từng tồn tại.Tôi nhấc điện thoại và bấm số của Yohan.Tôi nói lời đề nghị cùng ghé thăm ngôi làng nghệ thuật Mullage. Yohan đang ngủ,tôi biết chắc chắn. Giọng cậu lè nhè,không rõ tiếng.Nhưng cậu bảo sẽ chuẩn bị xong xuôi trong dòng 20 phút và chúng tôi sẽ gặp nhau trên tàu điện ngầm,tuyến số 2.

Hơn 9h sáng Seoul chừng như chưa thức giấc,làng rất vắng người.Các hoạt động biểu diễn còn chưa bắt đầu.Những căn nhà cổ được biến thành nơi triển lãm tranh ảnh,nghệ thuật mang nét quyến rũ lạ kì Yohan bảo chỉ những người yêu nghệ thuật và muốn thám phá nhiều hơn về nó mới tìm đến nơi này.Giới trẻ Seoul ít khi ghé thăm làng,mặc dù nó được liệt kê vào danh sách những điểm nên đến dành cho khách du lịch.

Nắng dần lên, nhẹ nhàng,xanh xao tôi đi bên Yohan, kể cho cậu ấy nghe về nghệ thuật của Việt Nam,vài điểm tôi từng đọc qua trong sách và nhớ mang máng.Thi thoảng Yohan nhíu mày ra vẻ không hiểu,tôi xua tay và nói bỏ đi.Nhưng cậu nằng nặc đòi tôi giải thích.Hai đứa bèn mua một cốc cà phê lớn đi bộ sang công viên Mullae gần đó ngồi mở điện thoại bắt wifi và …tra từ điển.Việt sang Anh,rồi Anh sang Hàn.Từng chút một! Yohan bảo“Thật khó chịu khi giấu mãi một nỗi băn khoăn trong người”,tôi cười trừ.

Cuối buổi,tôi và Yohan quyết định không quay về theo lối cũ và men theo chuyến 2,qua ba điểm dừng thì xuống để chuyển sang tuyến số 1 để tới Times Square.Phố đông người kinh khủng.Những cặp đôi nắm tay nhau.Ngọt ngào như sợ lạc mất.Những người già cũng đi theo từng đôi.Tôi quay sang nhìn Yohan.

“Sống mãi ở nơi này sẽ khiến tớ tự kỉ vì cô đơn mất thôi”

Cậu ta chẳng bình luận gì,chỉ đề nghị“Chúng ta đi uống rượu sô-chu!”

Trong khi tôi còn trố mắt vì kinh ngạc, Yohan đã kéo tay tôi đi.

4Cửa hàng“nhậu đêm”di động trên phố Yeongdeungpo-ro gần như kín bàn.Ông chủ cửa hàng tỏ vẻ ngạc nhiên đôi chút khi nhìn thấy chúng tôi nhưng rồi cũng mỉm cười hỏi hai đứa muốn dùng gì.

“Đồ ăn ta sẽ tính tiền nhưng rượu các cháu có thể thử miễn phí.Trong giới hạn mỗi đứa hai chén,không hơn!”

Yohan quay sang,vẻ tỉu nghỉu“Chắc chú ấy nhĩ cậu chưa đủ tuổi đó!”

Tôi ngơ ngác. Yohan lại cười

“Khờ quá đi!Thôi,uống nào!”


Sô chu cay xè khiến tôi thiếu chút nữa là phun thẳng cốc rượu vừa uống vào mặt Yohan.Gracia,cô bạn cùng phòng người Indonesia hẳn sẽ giận tôi tím mặt khi biết tôi đồng ý đi uống với một cậu bạn người Hàn trong khi luôn từ chối những lời mời nhấp một ly của cô.Nếu đúng Gracia là hình mẫu phổ thông của các cô gái Indonesia,quả thực tôi rất thâm phục tửu lượng cũng như sự yêu thích rượu của họ.Mùa vị của rượu vẫn còn đọng trong cổ.Đồ nhậu rặt những ớt không sao nuốt trôi.Đúng là chẳng gì đẹp được như trên phim.Tôi đặt chén xuống bàn,chậm rãi kể với Yohan về những điều tôi cứ từng tưởng tượng về mảnh đất này thông qua những bộ phim được xem ,những video giới thiệu.

“Thực tế không tuyệt vời như cậu vẫn nghĩ?”

“Không hẳn!Chỉ là tớ đã quá mộng mơ thôi!”-Tôi lắc đầu.

Yohan bất ngờ chuyển sang chủ đề khác.

“Cậu đã gọi điện được cho bố mẹ chưa?”

“ Rồi.Trong lúc đợi cậu ở dưới tàu điện ngầm.Tớ nói tớ mệt mỏi,nhớ nhà và muốn về.Mẹ tớ sụt sịt rồi bảo tớ cố gắng thêm một tháng cho xong xuôi việc.Đã làm phải làm tới nơi tới chốn!”

“Còn buồn không?”

“Còn!Cậu đã không biết tớ đã trông đợi nhiều như thế nào vào chyến đi này.Khó khăn từ đoạn xin hỗ trợ tài chính từ nhiều phía.Rồi việc xin visa.Khó khăn từ việc không biết cách để hòa nhập.Tớ muốn mình thành công và khiến lũ bạn phải ghen tị,khiến bố mẹ phải thay đổi suy nhĩ,rằng tớ đã lớn và tớ có thể làm mọi điều tớ muốn.Nhưng có những khi cô đơn ở bên này,tớ chợt băn khoăn không biết mình phải cố gắng nhiều như thế này vì điều gì,tại sao phải mệt mỏi đến vậy!”

“Thật tuyệt khi cậu có mục tiêu để phấn đấu,một ước mơ để gắng chạm vào.Nhưng đó đâu phải tất cả.Cuộc đời này còn nhiều thứ đáng giá hơn.Miễn là ta không cho phét mình gục ngã!Một khi đã lựa chọn,ta cần sống toàn tâm với nó.Tớ biết cậu nhớ nhà và cảm thấy cô độc.Nhưng sẽ thế nào khi cậu sẽ trở về Việt Nam,cậu cảm thấy hối tiếc và tự hỏi vì sao khi ở Hàn Quốc,cậu không sống và làm việc hết mình.Một chuyến bay gần 100.000 won,nếu là tớ,tớ chắc chắn sẽ khác!”

Tôi gắp một miếng thịt cay và bỏ vô miệng.Vị giác bị đánh bại hoàn toàn.Nhưng một phản xạ tự nhiên,tôi co người.Yohan vội vã rót cốc nước khoáng và giục tôi uống cho bớt cay.Xong xuôi,cậu bụm miệng cười.Tôi cũng nhe răng cười.Hôm đó,tôi vẫn nhớ,trời đầy sao.

5Sang tháng thứ 2,công việc trở nên dễ chịu hơn.Học viên đến lớp chăm chỉ.Hai,ba ngày trong tuần,tôi mò đến Lotteria,chờ Yohan tan ca và cùng ra về.Cảm giác thật tuyệt vời khi đi bên một chàng trai Hàn người còn đượm mùi đồ ăn,lắng nghe cậu ấy kể về vài vị khách kì dị và khác biệt,những ông khách khó tính hay những cô nàng kênh kiệu ngại nấu ăn nhưng lại sợ đồ fastfood,…Ngày nghỉ cuối tuần,trung tâm văn hóa tổ chức cho cả đoàn du lịch tem-ple-stay,nghĩa là du lịch,tham quan cả ngày sau đó sẽ ngủ nhờ đền,chùa vào buổi tối.Đêm thanh tịnh và bình yên.

Cũng có ngày,tôi và Yohan rủ nhau đến khu phố dành cho xe đạp mang tên Anyangcheon.Yohan thuê xe đạp đôi,hai đứa nhẹ nhàng lướt đi trên đoạn đường dài dẫn ra sông Hàn.Gió thổi vào mặt,mát lịm.Tôi rời ghi đông,đưa tay lên níu nhẹ hai bên áo Yohan.Hình như cậu quay lại và mỉm cười,hình như không.

Tôi giữ thói quen gọi điện cho bố mẹ mỗi tuần ba lần.Những thông tin ngắn gọn và đầy đủ.Vài tối,tôi giục em gái lên mạng để chát webcam.Tôi nói chuyện với cả nhà.Cảm giác xa cách được lấp đầy.Tôi trùm chăn và có những giấc mơ rất đẹp.Ngày hôm sau lại là một ngày mới,với công việc và lang thang,với bạn bè và… Yohan.

Khi tôi phát hiện Yohan và những tin nhắn quan tâm,những cuộc dạo chơi ngắn ngắn với cậu ấy,những buổi tối muộn chờ cậu ấy xong việc để cùng uống một cốc cà phê,những ngày nắng đẹp ngồi bên cậu ấy và kể chyện công việc,chuyện ở nhà,chuện ước mơ,chuyện tương lai…trở thành một phần quan trọng và phải nhớ của mỗi ngày tôi đang sống,cũng là lúc khoảng thời gian thực tập ở Hàn Quốc của tôi đã gần chạm về mức số không.Qúa tệ!

Trong đầu tôi chợt hiện ra những bài viết về các cơn say nắng thường gặp trên đường hu hí,tất cả rồi sẽ tan nhanh mà thôi.Rồi tôi sẽ quên Yohan sao?Chỉ cần nghĩ đến điều ấy thôi đã khiến tôi giật mình và thót tim.

Nhưng cuộc đời còn dài và chúng tôi ở quá xa nhau.Mỗi người một dự định mà trong đó chúng tôi không thể tìm thấy những điểm giao nhau.Sẽ không dễ để xin được visa trở lại Hàn Quốc thêm một lần nữa,và không dễ để duy trì một mối quan hệ ở xa đến vậy…Tôi băn khoăn giữa những chiều suy nhĩ mông lung.Tỉnh giấc đã là một buổi sáng mùa Thu mát trong.Chiều ngày hôm đó,tôi ra sân bay.Suốt một đoạn đường dài giúp tôi mang vác đồ lên xuống tàu điện ngầm để đổi line, ngồi cạnh tôi trong tàu,Yohan đều im lặng.Tôi sợ nói ra những điều không cần thiết và ngớ ngẩn sẽ khiến tôi và cậu ấy buồn,nên đành lặng im.Cứ rời xa như này,không ràng buộc,không hứa hẹn,có thể chúng tôi còn có cơ hội gặp lại nhau,như những người bạn đã từng rất thân.Dù cơ may là rất nhỏ.

Sau khi scan hộ chiếu vào máy tự động,tôi cầm trong tay chiếc vé máy bay có số ghế ngồi cạnh cửa sổ.Chuyến bay sẽ cất cánh lúc 19h,hi vọng lúc đó trời chưa tối.Tôi có thể nhìn ngắm những đám mây và biết từng phút giây mình đang dần rời xa nơi này.Sân bay Incheon,thành phố Seoul,…tất cả sẽ chỉ còn là những chấm nhỏ.Yohan,cậu cũng sẽ nhạt nhòa như một chấm bé xíu và rồi tan biến trong cuộc đời tôi phải không?

Tôi chia tay Yohan để bước vào phòng chờ.Cậu vẫn im lặng,chỉ nắm tay tôi thật chặt và mỉm cười.Tôi đưa hộ chiếu và vé máy bay cho viên hải quan đứng ở cửa vào khoang chờ.Bất ngờ,từ phía sau,Yohan hét lớn tên tôi.Tôi giật mình quay lại.Yohan vẫy tay và bảo:

“Nhớ đọc tin nhắn nhé Đan!”

Tôi cười.Yohan vẫn nói tôi khờ nhưng xem ra cậu ấy còn khờ hơn.Tôi sắp bay,trở vể nơi cách xa cậu ấy hơn 2.000km và không biết chắc có thể gặp lại.Vậy mà Yohan chọn trò chuyện bằng nhắn tin thay vì nói trực tiếp.Mặc dù nghĩ thế,tôi vẫn mở điện thoại.Một tin nhắn mới.

“Đừng giận vì tớ không nói gì với cậu trước giờ bay nhé!Cảm giác ngột thở khiến tớ bất an.Tớ không muốn phải nói lời tạm biệt với cậu chút nào.Trở về nhà an toàn nhé!À,Đan này,tớ biết,xin visa Hàn Quốc với một người Việt Nam là việc khá khó khăn.Nhưng cậu sẽ thấy cực kì dễ dàng khi xin cấp visa để bước vào trái tim một chàng trai Hàn Quốc.Chàng trai ấy chính là tớ đây.Chờ tớ nhé!Tớ sẽ làm việc chăm chỉ để có thể sang gặp cậu vào cuối mùa Đông Việt Nam.Lúc ý hẳn là rét lắm và biết đâu,vì thế,cậu sẽ cần tớ ở bên hơn!”

Tôi quay người,nhưng không thể nào nhìn thấy Yohan nữa.Đoàn người đông đúc phía sau ngăn cản tầm nhìn.Tôi mỉm cười,vào facebook.Lần check in cuối cùng ở Hàn Quốc,tôi viết“Tớ và rét ngọt Việt Nam chờ cậu…”.Tôi tắt máy và lên máy bay. Chuyến bay mang tôi chở về với những người tôi yêu,đưa tôi trở về với mảnh đất nơi tôi sẽ gặp lại chàng trai đã sẵn sàng cấp visa cho một cô gái ngoại quốc.Chuyến bay trong đêm.Sao tôi thấy đất trời đang chuyển sang màu…hồng rực?!!

Sưu tầm


Blog, Updated at: 19 tháng 9

0 nhận xét: